Mũ Xanh Phạm Văn Tiền, K20
Bây giờ là mùa Xuân đất trời rộng mở, chim hót líu lo, những cành hoa tươi thắm đang điểm tô cho cuộc sống đầy hạnh phúc của con người. Ở tuổi xế chiều bãng lãng bóng hoàng hôn, khi bắt đầu viết lại những kỷ niệm về tình cảm của mình thì e hơi quá trễ, nhưng dầu sao tôi đã làm được một việc có còn hơn không. Tuổi trẻ luôn hướng về tương lai, còn người già hay hoài niệm về quá khứ, cái dĩ vãng đáng yêu biết mấy của tuổi học trò. Chuyện của tôi, cũng chính là của quý vị, của bạn, của tất cả chúng ta. Thuở ấy không gian chìm đắm trong mơ, tà áo em xanh màu mắt ngây thơ, ai trong chúng ta cũng đều trải qua thời thơ ấu, của những ngày cắp sách đến trường đầy mơ mộng viễn vông, con tim chân chính không bao giờ biết đến nói dối, cõi lòng luôn mở rộng để sẵn sàng chờ đón người bằng “môi trên bờ môi”, nhưng biết chỉ là mơ thế thôi, vì rõ ràng tình yêu cũng có lắm “trăm lần vui, vạn lần buồn”!
Tôi đã biết yêu năm 15 tuổi, nói ra sợ chị em cười. Đúng vậy ở cái tuổi mà tôi bắt đầu biết e lệ vẩn vơ, từ một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, tôi đã tự tách riêng đi tìm cho mình một thế giới riêng biệt. Với sự thay đổi từ giọng nói tiếng cười, những nỗi buồn theo kiểu “không biết đêm nay vì sao tôi buồn”, tôi đã đi vào những băn khoăn, trắc trở của người lớn không biết tự lúc nào. Tôi đã biết ăn diện những bộ áo quần thật đẹp, đầu tóc chải bảnh bao khi ra đường, tiếng nói khào khào, mặt nổi đầy mụn. Tôi đã biết rung động khi nhìn phái đẹp và không chừng còn ôm mãi một hình bóng nào đó mà tôi bắt gặp mỗi ngày, hay nói đúng hơn tôi đã yêu hầu hết các nàng con gái đẹp mà tôi được biết. Lẽ dĩ nhiên chỉ là tình yêu trong mộng, một chiều, “muốn người ta, người ta không muốn, xách lồng đèn đi xuống đi lên”!
Năm ấy tôi đang theo học lớp đệ ngũ ở một trường trung học Công Lập tỉnh. Trường nằm giữa cánh đồng ruộng lúa mênh mông, trai gái còn học chung trường, nhưng không cùng chung lớp. Trừ khi có những giờ đặc biệt, cô thầy thiếu thì mới phải dồn chung lại với nhau. Chuyện tình tự trai gái xảy ra không thể nào tránh khỏi. Bạn tôi, có những thằng khá lớn, bảnh trai, con nhà giàu, học dở, thường hay đem những chuyện nhảm nhí, sách vở, phim ảnh không lành mạnh lén lút để chuyền tay nhau, có nhiều bạn tò mò muốn biết trong đó không thể không có tôi. Tôi nài nỉ bạn, dù phải bao mấy chầu “cà rem” để được có trong tay bài vở chép lại của quyển “Seven pleasure nights” mà chúng tôi thường gọi là “Bảy đêm khoái lạc”.
Chuyện kể về một cô gái tên Lan đi lấy chồng, sau một tuần hạnh phúc, bèn thuật lại đủ mọi chuyện trên đời cho người em gái của mình, lẽ dĩ nhiên qua đầu óc non nớt tò mò của một đứa trẻ thơ mới lớn, tôi đam mê và muốn tìm hiểu sự thật, tôi đã đọc một cách rất say sưa đến mức thuộc lòng không sót một dấu phẩy. Đối với tôi, nữ giới là một cái gì đó thật kỳ bí, hấp dẫn, không thể thiếu trong đời sống của mình. Thỉnh thoảng khi chuyển lớp học, tôi thường bắt gặp những chiếc khăn tay của một người đẹp nào đó bỏ quên, không cần biết của ai, sạch hay dơ đều được tôi mang về giặt thật sạch sẽ, ủi thẳng và cất giữ như là bảo vật của riêng mình. Để đêm đêm ngửi mùi hương, mùi thum thủm của nàng! Chuyện nầy không thể qua mắt được các bà chị tôi, chị thắc mắc hỏi tôi nhiều lần, bộ em có bồ rồi hả, chị mét má à nhen! Tôi chỉ cười trừ không có ý kiến, ai muốn hiểu sao thì hiểu. Bụng thầm nghĩ ước gì mình có được cái diễm phúc to lớn như vậy.
Mấy anh thợ xây trong đó có người bà con họ với nàng, đã có lần bảo tôi, anh ta đã nhận thấy nàng ấy đã yêu tôi. Tin nầy làm tôi sung sướng như người vừa trúng vé số độc đắc, tôi hỏi: “Có thiệt không, sao Anh biết?” Suốt cả tuần lễ mất ăn mất ngủ khi nhận được tin nầy. Chiều nào cũng vậy, tôi tìm đủ mọi cách để đi ngang nhà nàng, những đêm trời nhá nhem tối, nàng hay ngồi giặt giũ phía sau nhà, qua những ánh mắt nhìn nhau dưới ánh sáng mờ ảo của bóng đèn điện, tôi cũng khá tự tin về việc tôi đã có chỗ đứng trong trái tim nàng. Tôi đánh bạo viết một lá thư tình, ngắn gọn, cẩn thận bỏ vào túi với ý định sẽ trao nó cho nàng. Lần chần mãi tôi cũng chưa dám, mỗi lần quyết định hành động thì tim cứ đập loạn xạ lên, tôi đành cất kỹ trong cặp để chờ cơ hội bằng vàng vào một ngày đẹp trời nào đó. Một chiều khi ở sân banh về, tôi bắt gặp mẹ tôi cùng 2 bà chị đang khám xét bài vở trong chiếc cặp da của tôi, mọi việc làm của tôi đều bị mẹ khám phá, lẽ dĩ nhiên tôi chỉ còn có nước độn thổ xuống đất. Tôi tưởng là tôi sẽ bị một trận đòn nhừ tử nếu ba tôi biết được việc nầy. Nhưng sau một hồi rầy la, mẹ hứa xếp hồ sơ sự việc, nhưng tôi phải hứa là từ nay sẽ từ bỏ mọi chuyện, phải cố gắng học hành. Nhưng tôi chỉ quên đi một vài tuần thì cũng lại tiếp tục chứng nào tật ấy, bữa nào không gặp nàng là bữa đó coi như ăn cơm không thấy ngon. Bây giờ lần nào cũng vậy, nàng liếc nhìn tôi và thỉnh thoảng nở nụ cười thiện cảm. Hai đứa chúng tôi “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”.
Chuyện gì đến rồi sẽ đến, một ngày kia tôi nhận được một tờ giấy với nét chữ nguệch ngoạc như cua bò của nàng do đứa cháu gái nàng mang hộ, nàng hẹn sẽ gặp tôi nơi giếng nước lúc 8 giờ tối. Cả ngày hôm đó vì quá mừng, tôi thẫn thờ như người mất hồn.Ăn cơm chiều xong, tôi diện một bộ đồ đẹp nhất, bao nhiêu dầu Brillantine tôi trét hết lên đầu, tóc chải láng mướt, theo kiểu kép hát cải lương. Xin mẹ tiền đi xem chớp bóng, tôi đã đến đúng hẹn với nàng, trong bóng tối tôi thấy nàng thật đẹp, thật thơm với chiếc áo cánh màu carô đỏ. Nàng nói là nàng đã yêu tôi từ lâu, nhưng chẳng có dịp nào để cho tôi biết. Còn tôi, thì trời ơi! Còn gì mừng hơn, tay chân thừa thãi, miệng nói ấp úng, tim đập liên hồi. Lầu đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi đã cầm tay được người đẹp. Nàng nói đáng lý Tết nầy nàng về quê Trà Vinh ăn Tết, nhưng vì sợ nhớ tôi, nên nàng đi không đành. Tôi chỉ biết dạ và cám ơn nàng. Câu chuyện bị đứt đọan nửa chừng, khi có tiếng xe mobylette của ông anh rể nàng đi chợ về. Tôi lặng lẽ chuồn êm, không kịp nói lời từ giã.
Bắt đầu từ giờ phút nầy chúng tôi có con nhạn đưa tin hàng ngày, qua đứa cháu gái kêu nàng bằng dì. Tôi tìm những bài thơ hay nhất mà tôi đọc đâu đó thường xuyên gửi đến nàng. Tôi lựa một tấm hình đẹp nhất của mình chụp với chiếc áo cao bồi, có đeo súng đứng dưới ánh trăng mờ bên bờ suối, gửi tặng nàng với một vài câu thơ trữ tình ướt át, ngược lại nàng cũng tặng lại tôi tấm hình đẹp nhất của nàng.
Chuyện yêu đương lén lút của chúng tôi cuối cùng rồi cũng bị lộ tẩy, lần nầy lỗi về phía nàng. Bà chị nàng sang mắng vốn mẹ tôi và tìm đủ mọi cách ngăn cấm nàng. Lẽ dĩ nhiên không ai có thể chấp nhận ở cái tuổi biết yêu còn quá nhỏ của tôi và nàng. Từ đó về sau, chuyện giữa tôi và nàng coi như chấm dứt, nàng không còn đến nhà tôi chơi nữa, ngay cả đứa cháu gái của nàng cũng vậy. Một năm sau đó nàng lên xe bông về nhà chồng ở tuổi 17. Nàng về làm dâu một chủ lò khác bề thế, khá giả hơn. Còn tôi hận đời đen bạc, hận kẻ bạc tình, ngày nhà em pháo nổ, tôi không cuộn mình trong chăn, mà vẫn tỉnh bơ ngồi học bài để mong ngày thành đạt hầu trả thù nàng cho bỏ ghét, và nhờ trời tôi đã đỗ Trung học Đệ nhất cấp cũng trong năm đó.
Năm lên đệ tam trong những lúc học Hè, bọn tôi cùng chung lớp tổ chức các tổ học tập, trai gái cuối tuần tập hợp nhau lại học chung, cùng nhau tập làm các bài toán khó. Trong số các bạn gái nầy, tôi để lòng một nàng theo tôi thì quá đẹp, nàng con nhà giàu được gửi trọ học tại nhà bà con gần trường, tôi chết mệt chết mê nàng kể từ khi tôi bắt gặp ánh mắt nàng nhìn tôi trong giờ nghỉ giải lao buổi học chiều, tôi cứ đinh ninh như vậy, nhưng chẳng có gì chắc chắn lắm. Chúng tôi thường 4 mắt nhìn nhau, nhưng chẳng dám nói nên lời, tôi luôn bị mặc cảm mình chỉ là đứa học trò nghèo chẳng bao giờ dám mơ ước chuyện cao sang, và vì vậy mối tình nầy chỉ là chuyện vớ vẩn, mơ huyền mờ. Cho đến một ngày kia, vào buổi trưa trên đường đạp xe đến trường, mãi mê nhìn nàng trong lúc nàng ngồi học bài dưới gốc cây trứng cá trước nhà, nàng khẽ gật đầu mỉm cười chào tôi, quá bất ngờ sung sướng tôi vô ý đâm xe đạp của mình vào một bà già đang gánh nước giữa đường, rồi bật té giữa lộ, nàng bật cười che tập, bỏ chạy vào nhà, còn tôi bị một trận mắng nên thân. Quá hổ thẹn, từ đó về sau tôi chẳng dám nhìn nàng nữa.
Cuối năm đó, trong một dịp họp mặt nhau lại trước ngày bãi trường nghỉ hè, tôi đươc nàng kéo tay lại để cùng chụp chung một tấm ảnh kỷ niệm toàn tổ học tập. Nàng nói nàng sẽ chuyển trường về Sài Gòn vì ba nàng không còn làm việc ở tỉnh nữa. Lẽ dĩ nhiên tôi là người buồn nhất khi biết được tin nầy, nói theo kiểu cải lương thì con tim tôi bị “rướm máu”. Từ đó tôi và nàng bặt vô âm tín, có tin đồn nàng cũng đã lên xe hoa, chồng nàng là một phi công Pilot hào hoa phong nhã. Còn tôi “nếu biết rằng em đã có chồng, anh về ráng học nữa là xong”, năm đệ nhị tôi được lãnh thưởng toàn trường về Sinh ngữ và đã trở thành cậu “Tú tài phần một” không mấy khó khăn ngay ở kỳ thi đầu.
Năm 1963, vì là một trong những lớp đệ nhất đầu tiên của trường trung học Công Lập tỉnh, trường nhận tất cả các học sinh nào ở các trường tư thục có Tú tài phần một vào học miễn thi. Ấy vậy mà lớp đệ nhất “A” của tôi cũng chỉ vỏn vẹn có chừng 34 học sinh, trai gái học chung mà trưởng lớp của bọn tôi lại là một học sinh nữ. Bọn tôi vừa học vừa phá đến nỗi cô giáo phải lắc đầu, bỏ lớp dạy đi thưa thầy Hiệu Trưởng. Lớp học chẳng có người đẹp nào ra hồn, ấy vậy mà cũng có tới ít nhất 3 cặp bồ với nhau. Còn tôi thì chẳng còn hơi sức đâu để ý đến người đẹp nữa, hàng ngày tôi vẫn đạp xe đi về trên khoảng đường 7 km mỗi lượt. Bài vở càng ngày càng nhiều, cứ ăn cơm chiều xong là tôi học bài tới khuya mới đi ngủ.
Trong bài thi lục cá nguyệt, tôi đã được cô giáo chấm điểm nhất về môn Triết, bài thi được đọc cho cả lớp nghe, còn gì oai bằng. Khỏi phải nói, chắc là nàng phục tôi ghê lắm. Trong những ngày tháng cuối năm bận rộn việc thi cử, và đây là niên học sau cùng để rồi sau đó chia tay, mỗi người mỗi ngả, theo cảm tính của tôi thì nàng đang phải lòng một thằng bạn khác cùng lớp, anh chàng này bảnh trai hơn tôi, con nhà giàu học giỏi. Anh nầy tấn công nàng trước nên thắng trận vẻ vang. Còn tôi suốt đời lặng lẽ ôm mối tình câm. Tôi vẫn là tôi của thuở nào, của sầu của mộng của đau thương. Buồn vào hồn không tên, thức giấc nửa đêm tôi chợt gọi tên nàng. Tôi cũng đã qua được kỳ thi Tú Tài toàn phần năm đó trong kỳ đầu, còn nàng và nhiều bạn khác đã hỏng kỳ thi, thôi đợi kỳ sau.
Như đã dự tính từ lâu, tôi nạp đơn vào Võ Bị để kịp nhập trường vào cuối năm đó. Trong những tháng ngày chờ đợi, tôi đã có những giờ phút hãnh diện nhất của đời mình, lại một cô bạn hàng xóm khác mà ngày thường tôi chẳng bao giờ dám để ý đến nàng, nàng cao xa, sang trọng, ăn diện đúng mode hợp thời trang, hết quen người nầy đến người khác. Nàng đang học lớp đệ nhị ở một trường tư thục Sài Gòn, nói là đi học cho vui, chứ thực ra nàng đi học để kiếm cái cớ dễ lấy chồng. Tôi là chú nai tơ được nàng giăng bẫy. Nàng đến nhà tôi thường ngày sau mỗi buổi chiều tìm cách làm quen với bà chị tôi, chứ thật sự nàng định kiếm cớ nhờ tôi kèm nàng học. Mẹ tôi biết chuyện nầy, bà nói con nhỏ nầy nó không đàng hoàng con không nên làm quen với nó. Tôi nghe mẹ và cũng có những ý nghĩ như vậy, nàng cần mượn sách vở thì tôi sẵn sàng, còn chuyện kèm nàng tôi từ chối. Mọi việc rồi cũng đâu vào đó, sau một thời gian nàng thấy tôi lơ là, nàng quay sang người bạn khác. Không phải tôi chê nàng đâu, tôi cũng muốn lắm, nhưng sức mình làm sao với tới: “Gối rơm theo phận gối rơm, có đâu dưới thấp mà chồm lên cao”.
Dạo ấy nơi thị trấn tôi ở, chị em ta cùng nhau thi đua học Anh văn rất đông, do các cố vấn Mỹ dạy kèm vào buổi tối. Các em làm sở Mỹ cũng đi học, bọn học sinh như tôi cũng đi học, các nàng marie sến cũng đi học, nói chung học miễn phí mọi người cùng học, nhà nhà cùng học. Các tên cố vấn trẻ rất lịch sự, đẹp trai tha hồ cho các cô ăn diện. Tôi rảnh quá chẳng biết làm gì, cũng có mặt trong đoàn người đó. Tôi vẫn sống những ngày tháng bình yên trong khi chờ đợi giấy gọi lên đường nhập ngũ. Hàng đêm tôi vẫn theo học Anh văn như tất cả mọi người. Vì có căn bản về văn phạm cũng như chịu khó học thêm nhiều danh từ, tôi là một học viên giỏi trong lớp. Có điều giọng đọc của tôi không được đúng lắm, tuy nhiên cũng đủ chiếm được cảm tình của nhiều người, trong đó có cô bạn gái cùng lớp.
Nhận được giấy nhập trường vào tháng 11 quá trễ, nàng hẹn tôi cùng đi chuyến xe đò từ Lái Thiêu về Sài Gòn để cùng xem Ciné và luôn tiện tìm mua tặng tôi một ít đồ, trong đó có chiếc áo lạnh như ngầm hứa hẹn tương lai. Suốt hơn 2 tiếng đồng hồ trong rạp Đại Nam có máy lạnh, tôi chỉ dám cầm tay nàng một lần duy nhất, đó là lúc đèn sáng khi chấm dứt phim ra về, với lời nói ấp úng: “Sao tay L. hôm nay lạnh quá”.
Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ tôi có dịp xa nhà, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi phải đi xa nhất. Hôm tiễn tôi tại phi trường Tân Sơn Nhất, mẹ và các chị tôi khóc thật nhiều, còn nàng thì cũng ứa lệ bảo tôi đến nơi nhớ viết thư về.
Trong thời gian Tân khóa sinh tôi có viết thư về thăm gia đình, nhưng chẳng có thư nào cho nàng vì sợ mấy ông niên trưởng phạt.Thế mà tôi cũng bị một lần lâm nạn trong thư đầu tiên nàng gửi cho tôi. Thôi thì trách tôi đủ thứ, thương nhớ tôi ghê gớm lắm, chỉ mong đến ngày gắn Alpha để lên Đalạt thăm tôi. Lẽ dĩ nhiên tôi bị phạt tơi bời vì đoạn tái bút của nàng “Gửi về anh nhiều nụ hôn nồng cháy”. Chuyện t́ình của tôi và nàng rồi cũng chẳng đi tới đâu khi tôi bắt gặp một hình bóng khác trong những ngày đi phố cuối tuần. Tôi thưa dần liên lạc với nàng, lần đầu tiên trong đời tôi đành làm kẻ phản bội. Còn nàng chắc hận tôi lắm, giống như tôi đã hận nhiều người. Vì ai trong chúng ta mà đã không từng hẹn hò, không từng yêu đương, nhưng có mấy người tìm được một tình yêu ngát hương.
“Mai ta đụng trận ta còn sống
Về ghé Sông Mao phá phách chơi
Chia sớt nỗi buồn cùng gái điếm
Đốt tiền mua vội một ngày vui.
Ngày vui đời lính vô cùng ngắn.
Mặt trời thoáng đã ở phương Tây.”
(Thơ Bắc Sơn)
Về ghé Sông Mao phá phách chơi
Chia sớt nỗi buồn cùng gái điếm
Đốt tiền mua vội một ngày vui.
Ngày vui đời lính vô cùng ngắn.
Mặt trời thoáng đã ở phương Tây.”
(Thơ Bắc Sơn)
Là những người lính xông pha nơi trận mạc, lớp lớp người đi lớp lớp đi. Ai trong chúng ta cũng đều có những ngày tháng kỷ niệm về những cuộc tình đã qua.
“Nếu em không là người yêu của lính.
Ai sẽ đón Anh ngày dài hành quân,
Ai sẽ nhớ Anh đêm khuya lạnh lùng,
Và giữa chốn muôn trùng,
Ai kể chuyện đời lính em nghe?”
(Trần Thiện Thanh - Người Yêu Của Lính)
Ai sẽ đón Anh ngày dài hành quân,
Ai sẽ nhớ Anh đêm khuya lạnh lùng,
Và giữa chốn muôn trùng,
Ai kể chuyện đời lính em nghe?”
(Trần Thiện Thanh - Người Yêu Của Lính)
Tôi cũng có những mối tình “Hỡi người em gái Trưng Vương ơi!, Hỡi người em gái Gia Long ơi! ước mơ chưa đẹp đôi”, của những ngày tháng hành quân giải vây địch tại Sài Gòn vào Tết Mậu Thân 1968. Nếu bài viết nầy là niềm vui gửi đến quý vị, tôi xin hẹn lại vào một bài viết khác với đề tài “Người yêu của lính”.
Kính chúc tất cả một năm mới An Khang, Thịnh Vượng, Hạnh Phúc, tài lộc dồi dào Ngày Xuân hoa lá xôn xao, bình minh đón chào.
Arlington Texas
Mũ Xanh Phạm Văn Tiền, K20