Tích Cốc Ngô Văn Phát K11
Diễn tiến hình thành đảng cộng sản Việt Nam
Ngày 03-02-1930, ba đảng cộng sản là: Đông Dương cộng sản đảng (thành lập 17-06-1929), An Nam cộng sản đảng (thành lập tháng 08-1929), Đông Dương cộng sản liên đoàn (thành lập 01-01-1930) họp tại Hầu Vương Miếu thuộc bán đảo Cửu Long gần HongKong để thành lập một đảng duy nhứt lấy tên là Đảng cộng sản Việt Nam.Rồi theo thời gian, đảng lại thay tên ba lần để trở về cái tên nguyên gốc như dưới đây:
- Tại Hội nghị lần thứ nhứt, BCH Trung Ương đảng CSVN họp tại HongKong từ ngày 01 đến 03-10-1930 quyết định đổi tên đảng CSVN thành Đảng cộng sản Đông Dương.
- Tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ hai họp tại căn cứ Việt Bắc (Chiêm Hòa, Tuyên Quang) từ ngày 11 đến 19-02-1951 đổi tên đảng cộng sản Đông Dương thành Đảng lao động Việt Nam.
- Tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ bốn họp tại Hà Nội từ ngày 14 đến 20-12-1976 bỏ tên Đảng lao động Việt Nam lấy lại tên Đảng cộng sản Việt Nam cho đến nay.
Dù đảng cộng sản VN có lột xác, thay tên bao nhiêu lần đi nữa thì cái bản chất cộng sản vẫn không thay đổi (bình mới, rượu cũ), vẫn độc tài, tham nhũng, buôn dân bán nước, hèn với Hán, độc ác với dân, cướp đoạt tài sản của dân làm của riêng v.v… Nói tóm lại là nơi nào có cộng sản là nơi đó có mọi khổ đau chụp trùm lên đầu người dân.
Do đó trong phiên họp lần thứ 73 ngày 25-09-2018 của Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc, Tổng Thống Mỹ, Danald Trump, đọc diễn văn trong đó có một đoạn lên án chủ nghĩa xã hội (CNXH) hay chủ nghĩa cộng sản (CNCS) như sau:
"Hiện nay, chúng ta đang chứng kiến một thảm họa của loài người, một ví dụ cụ thể như ở Venezuela. Hơn 2 triệu người đã bỏ chạy nỗi kinh hoàng dưới chế độ cs Maduro mà nước bảo trợ họ là Cuba đã mang lại.
Cách đây không lâu, Venezuela là một trong những nước giàu nhứt trên trái đất. Ngày nay Chủ Nghĩa Cộng Sản đã làm phá sản một quốc gia giàu dầu mỏ và đẩy người dân nước này vào cảnh nghèo đói bần cùng, cơ cực.
Gần như ở nơi nào mà CNXH hay CNCS đã được thử nghiệm, chúng cũng gây ra khổ đau, tham nhũng và mục nát. Cơn khát quyền lực của CNCS dẫn đến sự bành trướng, thôn tính và đàn áp. Tất cả các quốc gia trên thế giới cần chống lại CNCS và sự bần cùng mà nó mang lại cho tất cả mọi người.
Trên tinh thần đó, chúng tôi đề nghị các quốc gia có mặt ở đây cùng chúng tôi kêu gọi khôi phục dân chủ ở Venezuela. Hôm nay, chúng tôi công bố thêm các biện pháp trừng phạt chống lại chế độ đàn áp, nhắm vào giới thân cận và các cố vấn gần gũi của Maduro“.
Mỹ vừa công bố ra các lệnh trừng phạt nhắm vào đệ nhứt phu nhân Venezuela, Cilia Flores, Phó Tổng Thống Delcy Rodriguez, Bộ Trưởng Thông Tin Jorge Rodriguez và Bộ Trưởng Quốc Phòng Vladimir Padrino.
Còn Việt Nam thì sao?
Việt Nam dưới sự thống trị của đảng cộng sản được chia ra làm 2 thời kỳ:- Từ 20-07-1954, ngày chia đôi đất nước Việt Nam, cũng là ngày đảng cộng sản Việt Nam cai trị thực sự toàn miền Bắc. Chẳng bao lâu, đảng cho tiến hành cuộc “Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ)” long trời lở đất với khẩu hiệu: “Trí phú địa hào, đào tận gốc, trốc tận rễ“.
Để yểm trợ cho công cuộc tàn sát này, nhà thơ nô lệ, thấm máu dân lành Tố Hữu đã làm một bài thơ về CCRĐ như sau:
Giết, giết nữa, bàn tay không phút nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao chủ tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt.
Theo thống kê chánh thức của đảng Việt cộng đăng trong cuốn lịch sử kinh tế VN, tập 2 do Gs. Đặng Phong cho biết là cuộc CCRĐ chỉ có mấy năm mà đã có 172,008 người bị giết chết. Trong số người bị kết án và bị giết chết đó có đến 123,266 người bị kết án oan. Cứ 10 người thì có 7 người bị oan.
Theo nhận xét của Tích Cốc, thật ra chữ ”oan“ ở đây là theo quan điểm của người cộng sản, chứ trong thực tế có lẽ 100% đều bị oan. Những người bị chết oan này đã bị quy vào thành phần địa chủ và phú nông, những người bị xếp vào loại kẻ thù của nhân dân, bị đào tận gốc, trốc tận rễ, nghĩa là trước bị lôi đầu ra đấu tố, sau đó nếu không bị bắn, đập đầu vỡ sọ, hay chôn sống tại chỗ thì cũng bị lãnh án khổ sai rồi chết trong nhà tù. Trong 172,008 người bị giết chết do đảng nêu lên trên đây, người viết phải nhân lên hai hay ba lần mới đúng, có nghĩa là trên 300,000 người. Tại sao? Tại vì cs là trùm lường gạt và nói láo.
Lịch sử Việt Nam từ xưa đến nay, chưa bao giờ thấy một tai họa khủng khiếp do cộng sản gây ra như vậy. Ngoài sự tổn thất về sinh mạng, cái tổn thất lớn nhứt là sự chà đạp lên nhân tính, giày xéo lên phẩm hạnh cao quý của con người. Và khi con người tự mình rời bỏ nhân tính và phẩm hạnh cao quý thì sánh ngang hàng với loài vật không hơn! - Từ 30-04-1975, sau khi cưỡng chiếm được miền Nam, đảng Việt cộng tự phong cho mình là “quang vinh“ là “vĩ đại“ rồi ngang nhiên ban hành lệnh bốn V tức là Vào, Vơ, Vét, Về Hà Nội từ thượng vàng đến hạ cám để chúng nó chia nhau hưởng thụ cái gọi là "thành quả cách mạng." Và cũng kể từ ngày này, người đảng viên cộng sản bắt đầu bước qua lằn ranh xanh để tập tành trở thành những tên tiểu tư sản, rồi 44 năm sau (30-04-2019), chúng nó thực thụ là những tên đại, đại tư bản tỷ phú đỏ!
Đảng Việt cộng bắt đầu phơi bày cái bản chất của người cộng sản là ra lệnh tất cả thương binh đang nằm trong Tổng Y Viện Cộng Hòa nội trong ngày 01-05-1975 phải rời khỏi bệnh viện. Người cụt tay dìu người què chân, khấp khểnh với đôi nạng gỗ, xiêu vẹo từng bước đi ra cổng mà đau đớn lòng. Còn người cụt tay, mù hai mắt nhưng còn hai chân, cõng người cụt hai chân nhưng còn đôi mắt hướng dẫn đường đi. Người bị thương lòi ruột chưa kịp điều trị cũng phải tay ôm đùm ruột với máu me dính đầy người rời khỏi bệnh viện để tìm ân nhân cấp cứu…
Chưa hết, bước kế tiếp, để thực hiện cái gọi là CNCS không bị trở ngại, đảng cho áp dụng các phương án như sau:
- Cưỡng bức Quân Cán Chính VNCH đi tù khổ sai không án mà chúng gọi là “Học Tập Cải Tạo“. Cả chục ngàn người đã chết tức tưởi trong rừng sâu nước độc vì đói không có ăn, đau không có thuốc uống vv…
- Tống vợ con của họ và những người giàu có đi vùng kinh tế mới, nơi khỉ ho, cò gáy, nắng cháy bốn mùa, để cướp đoạt đất đai nhà cửa.
- Con của Quân Cán Chính VNCH bị xếp vào loại công dân hạng 3, con “ngụy“, nên không được học hành đến nơi đến chốn.
- Đánh tư sản, mại bản và 3 lần đổi tiền vét cạn tàu ráo máng tài sản, của cải dân để bỏ vào túi riêng của đảng.
Đảng là nhứt, đứng trên luật pháp. Luật đảng ban ra là chỉ áp dụng cho người dân. Tại sao thế? Tại vì chính đảng viên công an đã từng nói tao là luật, luật là tao kia mà. Hỡi người cs, các người nên nhớ rằng, luật các người làm, các người có thể ngồi xổm trên nó, nhưng luật nhân quả thì không miễn trừ cho một ai. Trong một đất nước, khi mà luật pháp không nghiêm minh thì cuộc sống của người dân bị tương tàn, tương sát, bị lường gạt, tù đày, bị giết hại còn tệ hơn loài thú. Tại sao? Tại vì loài thú, chúng nó có tranh ăn, cắn giết lẫn nhau, nhưng khi nó no đủ rồi thì chúng nó sống trở lại thành đoàn, hòa thuận lại với nhau. Còn con người cộng sản dù đã bóc lột đến tận cùng xương tủy của người dân, bán nước cho Tàu hưởng sự giàu sang tột đỉnh rồi mà vẫn còn tiếp tục giết hại lẫn nhau như trường hợp Chủ tịch nước Trần Đại Quang bị con virus của Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng giết chết ngày 21-09-2018, và không ngừng tại đây, chúng vẫn tiếp tục đàn áp bóc lột người dân như cướp đất Thủ Thiêm, cướp vườn rau Lộc Hưng và sẽ còn dài dài, cho đến khi nào chúng nó không còn hiện hữu trên mảnh đất hình chữ S này nữa.
21 năm cai trị miền Bắc (20-07-1954 - 29-04-1975), 44 năm thống trị miền Nam (30-04-1975 - 30-04-2019) 65 năm toàn trị cả nước (20-07-1954 - 30-04-2019), đảng trùm lên đầu nhân dân ba miền một tấm vải đỏ trên có ngôi sao vàng thì toàn thể người dân Bắc, Trung, Nam đều sống trong cảnh thê lương, ảm đạm!
Còn riêng đảng viên, khi đầu còn đội nón cối, chân đi đôi dép râu từ trong rừng ra cuỡng chiếm được miền Nam, 44 năm sau, chúng trở thành những tên đại, đại tư bản, tỷ phú đỏ.
Nói tóm lại, nơi nào có cộng sản thống trị thì nơi đó có bao trùm khổ đau, cho nên chúng ta xác quyết rằng “Cộng Sản đồng nghĩa với Khổ Đau“.
Vì “Cộng Sản Đồng Nghĩa Với Khổ Đau“ cho nên cố Hòa Thượng Thích Huyền Quang, Đệ Tứ Tăng Thống GHPGVNTN đã làm một bài thơ có giá trị cho đến khi nào cộng sản còn hiện hữu trên trái đất này. Bài thơ tên là:
NHẮN NHỦ VỚI KHỔ ĐAU
Thôi đừng hù ta nữa
Ta biết mi lắm rồi
Ta đã gặp mi trên khắp nẻo đường đời
Mỗi lần gặp mi ta đều mỉm miệng cười
Và nhìn thẳng mặt mi không hề sợ sệt
Dù biết mi đáng sợ hơn là sự chết
Nhưng với ta cũng chẳng là chi hết
Đừng mơ tưởng rằng sợ mi
Rồi ta sẽ đổi dời khí tiết
Để cúi đầu trước bạo lực phi nhân
Hãy đày đọa ta cho thỏa chí hung thần
Ta đã nguyện chẳng tiếc gì chiếc thân mộng uyển
Khổ đau ơi!
Mi có thấy giữa dòng đời lưu chuyển
Sóng vô thường đang cuồn cuộn thét vang
Đừng tự hào với đắc thắng vinh quang
Trên xác chết của đồng bào bất hạnh
Vì vô minh, mi chẳng biết gì ngoài sức mạnh
Rồi cười vui trên đỗ nát điêu tàn
Mi có biết không?
Nhạc mi nghe là những tiếng khóc than
Trà mi uống là những giọt lệ tràn
Rượu mi say là máu đào tươi thắm
Màn trướng mi buông là những vành khăn trắng
Của muôn dân đang quằn quại dưới chân mi
Nghèo đói khổ đau theo sau mỗi bước mi đi
Gông cùm xiềng xích nơi nào mi tới
Ánh bình minh trở thành đêm tối
Phủ mịt mù mọi lối tương lai
Những hài nhi vô tội trong bào thai
Mi bóp chết với chiêu bài nhân mãn
Mi có nghe lời than hờn oán
Đã và đang vọng về
Từ đô thị đến làng quê
Từ hải đảo đến sơn khê
Từ đáy mồ của những oan hồn vưỡng vất
Mi có biết không?
Chẳng có nơi nào trên trái đất
Trong hư không, hay dưới đáy biển sâu
Làm chỗ trú ẩn dài lâu
Để cho mi trốn khi trái sầu đã chín
Ngày đó, ngày đó nhất định rồi sẽ đến
Khi đồng bào bừng tỉnh sau cơn mê.
Đức Dalai Lama đã tóm tắt về CNCS chỉ có một câu ngắn nhưng đầy đủ ý nghĩa như sau: "Cộng sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh; là loài trùng độc, sinh sôi nảy nở trên rác rưởi của cuộc đời."Thôi đừng hù ta nữa
Ta biết mi lắm rồi
Ta đã gặp mi trên khắp nẻo đường đời
Mỗi lần gặp mi ta đều mỉm miệng cười
Và nhìn thẳng mặt mi không hề sợ sệt
Dù biết mi đáng sợ hơn là sự chết
Nhưng với ta cũng chẳng là chi hết
Đừng mơ tưởng rằng sợ mi
Rồi ta sẽ đổi dời khí tiết
Để cúi đầu trước bạo lực phi nhân
Hãy đày đọa ta cho thỏa chí hung thần
Ta đã nguyện chẳng tiếc gì chiếc thân mộng uyển
Khổ đau ơi!
Mi có thấy giữa dòng đời lưu chuyển
Sóng vô thường đang cuồn cuộn thét vang
Đừng tự hào với đắc thắng vinh quang
Trên xác chết của đồng bào bất hạnh
Vì vô minh, mi chẳng biết gì ngoài sức mạnh
Rồi cười vui trên đỗ nát điêu tàn
Mi có biết không?
Nhạc mi nghe là những tiếng khóc than
Trà mi uống là những giọt lệ tràn
Rượu mi say là máu đào tươi thắm
Màn trướng mi buông là những vành khăn trắng
Của muôn dân đang quằn quại dưới chân mi
Nghèo đói khổ đau theo sau mỗi bước mi đi
Gông cùm xiềng xích nơi nào mi tới
Ánh bình minh trở thành đêm tối
Phủ mịt mù mọi lối tương lai
Những hài nhi vô tội trong bào thai
Mi bóp chết với chiêu bài nhân mãn
Mi có nghe lời than hờn oán
Đã và đang vọng về
Từ đô thị đến làng quê
Từ hải đảo đến sơn khê
Từ đáy mồ của những oan hồn vưỡng vất
Mi có biết không?
Chẳng có nơi nào trên trái đất
Trong hư không, hay dưới đáy biển sâu
Làm chỗ trú ẩn dài lâu
Để cho mi trốn khi trái sầu đã chín
Ngày đó, ngày đó nhất định rồi sẽ đến
Khi đồng bào bừng tỉnh sau cơn mê.
Thành tích “vinh quang vĩ đại” của đảng sau 65 năm toàn trị đất nước (20-7-1954 - 30-4-2019):
Biệt thự khủng của Trần Văn Truyền, cựu Ủy Viên Trung Ương đảng, Tổng thanh tra nhà nước tại xã Sơn Đông - Tỉnh Bến Tre
BỚT ĐI…
Bớt đi... một chút tượng đài
Bớt đi... lễ hội rực trời pháo hoa
Bớt đi... đại yến gần xa...
Bớt đi ông lớn nhiều nhà
Ăn chơi trác táng xa hoa tiền chùa
Bớt đi những tiếng nói thừa
Vẽ vời hội họp bán mua chức quyền
Bớt đi đấu đá triền miên
Tranh quyền đoạt vị nhìn xem… dân nghèo
Đi học đứa lội đứa trèo
Mong manh mạng sống họa treo đỉnh đầu
Ước mơ xa vợi cây cầu
Nhỏ nhoi cũng được cần đâu lớn gì
Chỉ cần các cháu được đi
Học thêm con chữ xanh rì tương lai
Không còn bơi vượt sông dài
Không đu dây lượn như loài... TặcZăng
(Võ Thiên Thu)
Bớt đi... một chút tượng đài
Bớt đi... lễ hội rực trời pháo hoa
Bớt đi... đại yến gần xa...
Bớt đi ông lớn nhiều nhà
Ăn chơi trác táng xa hoa tiền chùa
Bớt đi những tiếng nói thừa
Vẽ vời hội họp bán mua chức quyền
Bớt đi đấu đá triền miên
Tranh quyền đoạt vị nhìn xem… dân nghèo
Đi học đứa lội đứa trèo
Mong manh mạng sống họa treo đỉnh đầu
Ước mơ xa vợi cây cầu
Nhỏ nhoi cũng được cần đâu lớn gì
Chỉ cần các cháu được đi
Học thêm con chữ xanh rì tương lai
Không còn bơi vượt sông dài
Không đu dây lượn như loài... TặcZăng
(Võ Thiên Thu)
Những sự việc được trình bày trên đây là đúng sự thật 100% vì tác giả bài này là chứng nhân mà cũng là nạn nhân sống ba chìm bảy nổi trong suốt thời kỳ đen tối của cuộc chiến Quốc Cộng. Tôi viết lên đây để những người trí thức trẻ sanh sau 30-04-1975 ở trong hay ngoài nước đọc để biết về bản chất của cộng sản, đừng thờ ơ, ngoảnh mặt làm ngơ trước nước sắp mất, nhà tan mà hãy tự chọn cho mình một quyết định sáng suốt, đứng về phía dân tộc đấu tranh liên tục bằng mọi hình thức để loại bỏ cho bằng được cái đảng Việt cộng độc tài, tham nhũng, buôn dân, bán nước, hèn với Hán, ác với dân v.v… trước là tự cứu mình và gia đình mình, sau là cứu dân tộc khỏi bị Bắc thuộc, xích hóa lần thứ 5.
Mong lắm thay.
Laatzen ngày 01.03.2019
Tích Cốc Ngô Văn Phát, K11
Cựu tù nhân “cải tạo” ở Hoàng Liên Sơn - Bắc Việt