Phạm Bá Cát K13
Không lúc nào tài liệu tràn ngập bằng lúc này. Từ tài liệu viết trên Net, tài liệu do chính phủ giải mật, tài liệu thuộc loại ‘’giật gân”, thường gọi là Wikileaks… nói chung thì có quá nhiều tài liệu, người viết cứ dựa theo mà viết khỏi cần “phịa”.
Bên cạnh chuyện tìm đọc là nghe các “bá tánh” bàn loạn tại các trà đình tửu quán, không có dịp tham dự hội hè tại những nơi sang cả, thì chỉ cần 5, 10 đô-la ra mấy quán café như Factory la cà một buổi là Bạn đã thu thập tài liệu đủ để viết một phóng sự thuộc loại “hằm bà lằng” giống như cháo thí vào dịp Rằm Tháng Bẩy. Nếu Bạn đến đúng vào dịp Lễ lớn, có thể Bạn còn gặp các quí nhân đến từ xa như Paris, Hà Nội cung cấp đủ loại tin, thực hư bao nhiêu phần trăm thì tùy Bạn chọn lựa và phân loại trước khi đưa bài cho báo lên khuôn. Nếu Bạn có quen biết với những ông bà có "tầm cỡ" trong tòa báo và là ngày "báo đói tin" thì bài của Bạn sẽ được chọn đăng sớm hơn trù liệu, dĩ nhiên tên tuổi của người viết cũng phải có kích thước và nội dung bài viết cũng “tròn chịa”, không “đánh đông dẹp bắc” để khỏi phiền đến kẻ này, người khác… giống như Twitter của ngài Trump!
CHUYỆN VIỆT NAM
Sau khi Chủ Tịch nước Trần Đại Quang “lên đồi nằm ngắm trăng” thì Chủ Tịch nước và Chủ Tịch Đảng được thâu tóm trọn vẹn về Đức Vua Nguyễn Phú Trọng toàn quyền nắm giữ, dĩ nhiên cũng phải được nàng Kim Ngân, Chủ Tịch Quốc Hội hà hơi chiếu lệ cho đúng sách lược CS. Cũng may là ngày đăng quang của ông Trọng không có Tập Cận Bình đến chủ tọa để khẩu hiệu "4 tốt và 16 chữ vàng" được thể hiện bền vững. Có thể họ Tập đang bù đầu để đỡ đòn sai biệt Kinh Tế Thương Mại của Ngài Cowboy Trump phang tới tấp.
Trong bài Tham luận của Nhà văn Aziz Nesin, Thổ Nhĩ Kỳ gởi cho Hội Nhà Văn VN nhân dịp Đại Hội Kỳ 8, ông viết (nguyên văn do Lê Thị Thanh Chương chuyển ngữ):
Các Bạn đồng nghiệp VN thân mến,
Cách đây gần 2 thập kỷ, Aziz Nesin tôi được các Bạn độc giả VN biết đến như một người thích đùa. Vâng, tôi đã phải trả giá cho sự thích đùa của mình bằng nhiều năm “ngồi bóc lịch” sau song sắt, bởi vì nhà cầm quyền ở đất nước tôi không thích đùa. Những tín đồ Hồi giáo cực đoan ở Thổ Nhĩ Kỳ không thích đùa. Các Bạn may mắn hơn tôi vì được sinh ra và hành nghề cầm bút ở xứ sở con người lạc quan, mơ mộng và hài hước. Chẳng có một dân tộc nào đi tìm lối tắt khi trong tay chỉ có một cái la bàn “Made in China”? Sau mấy chục năm không tìm được lối ra, các Bạn vẫn vui vẻ quay về vị trí xuất phát và không ngưng tìm cách đón đầu. Các Bạn đã rút ngắn được đáng kể con đường dẫn đến kho tàng trí thức loài người?
Nước Mỹ luôn tự hào là một trong những cường quốc trên thế giới, có những trường đại học hàng đầu như Havard, MIT… nhưng họ vẫn phải mất từ 7 đến 10 năm mới đào tạo xong một Tiến sỹ. Tiến sỹ của Việt Nam không cần biết tiếng Anh, bảo vệ thành công luận án chỉ trong vòng 6 tháng?
Con người cất cánh bay lên vì đã dám ước mơ. Và cũng chỉ ở Việt Nam, ước mơ đã sải cánh rộng dài đất nước. Ngành Giáo dục của các Bạn có những Trường Đại Học mang đẳng cấp quốc tế. Sinh viên nước ngoài đến du học ở VN phải qua mấy kỳ phỏng vấn mới xin được Visa. Các nước gởi sinh viên đến du học tại VN phải được cấp quota mới được gởi sinh viên đến du học. Ngành đường sắt mơ một ngày có đường tầu cao tốc. Bước lên tầu từ ga Hàng Cỏ, chưa kip viết hết lá thư thì đã tới ga Hòa Hưng! Ngành Điện mơ những lò phản ứng hạt nhân, bán điện cho các nước lạc hậu. Ngành Khoáng Sản mơ giấc mơ Bô-xít, bùn đỏ biến than hồ nước trong veo? Vinashin mơ sẽ cho hạ thủy những con tầu hiện đại đi khắp đại dương. Thị trường chứng khoán VN sẽ làm chao đảo cả Wall Street. Ngân hàng Thế giới sẽ chọn VN để lập cơ sở?
Nếu chỉ số hạnh phúc của Liên Hiệp Quốc lấy hài hước làm trọng, thì VN sẽ đứng “top ten” các dân tộc hạnh phúc trên thế giới. Chỉ có ở đất nước các Bạn, học sinh Tiểu học đã biết đu giây hoặc bơi sông đến trường? Vì lợi ích mười năm trồng cây, các bé gái tuổi vị thành niên đã được Thầy Hiệu Trưởng dùng làm quà biếu cho Bạn bè trên Tỉnh. “Tiên học lễ”, nữ sinh lột
quần áo nhau quay phim đưa lên youtube. Cô giáo túm vào “chỗ kín” của nam học sinh. Học trò hư, bị thầy cô phạt bằng cách cho liếm ghế. “Hậu học văn”, quay cóp được nâng lên hàng nghệ thuật.
Thầy ra bài, thầy thu tiền, thầy cho đáp án trước ngày thi. Trò thuê người học thay, cán bộ không đi học cũng có bằng. Dùng bằng cấp giả để lên lon, thăng chức? Chỉ có đất nước của các Bạn, Cảnh sát gọi người vi phạm giao thông vào góc đường làm luật, cò kè cưa đôi. Kẻ tham nhũng tiền tỷ, được xem sét vì có thân nhân tốt. Chưa tranh cãi trước Tòa, đã biết bao nhiêu năm phải nằm khám. Tử tù sinh con trong phòng biệt giam. Bị Công an bắt về đồn, thì chuyện u đầu, sứt trán được coi là chuyện nhỏ.
Chỉ có đất nước của các Bạn, bê-tông mới được đúc bằng cột tre. Hầm đường bộ biến thành sông trong thành phố. Đường chưa bàn giao đã sập, lún, đủ mọi thứ tham ô trong các Bộ, Phủ. Anh bạn láng giềng tặng nhau cả 16 chữ vàng vẫn là “nước lạ”. Tầu Hải quân Trung cộng hoành hành trên sông, trên biển… đâm ngang hông tầu bè đánh cá của ngư dân trong vùng biển của VN, nhưng “nhà nước” vẫn cho là tầu lạ?
Để thay đổi khộng khí, người viết xin giới thiệu với độc giả Nhạc sĩ Long Ân, đương kim Chủ tịch Hội Âm Nhạc thành phố HCM, trong dịp tiếp xúc với Báo chí, khi nhận định về âm nhạc VN ông nói: “Trong thời kỳ hội nhập, âm nhạc VN nên có chiều hướng toàn cầu hóa vì nhạc VN vừa anh hùng, vừa lãng mạn, vừa quyết liệt, vừa tràn ngập yêu thương qua những ca khúc đi vào lòng người…” Cũng trong dịp này, nhạc sỹ Long Ân cho hay là ông đã dịch một số bài nhạc VN qua Anh ngữ và đã phổ biến trên mạng để các độc giả tứ phương tìm hiểu và học hỏi. Ông Ân cũng cho báo chí hay một bài nhạc ông đã dịch sang Anh ngữ:
“Hanoi mùa này vắng những cơn mưa
=HANOI THIS SEASON ABSENT THE RAINS.
“Cái rét đầu đông khăn em hiu hiu gió lạnh
=THE FIRST COLD OF WINTER MAKE YOUR TOWELS GENTLY IN
THE WIND.
“Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp
=FOWER STOP FALLING, YOU INSIDE ME AFTER CLASS”
Người viết bảo đảm là sao chép đúng 100% phần dịch thuật của tác giả Long Ân, và người viết cũng không muốn ghi thêm vì sẽ làm sai lệch ý định của bài viết.
CHUYỆN ĐỒNG MINH HOA KỲ!
Đã hơn 43 năm trôi nổi, đề tài Chiến Tranh VN đã được nhiều người VN cũng như ngoại quốc viết, hôm nay người viết cũng không còn gì để viết thêm, nhưng người viết muốn đưa ra những lời nói của những nhân vật có liên hệ đến vấn đề chiến tranh VN để quý vị phán đoán như một trọng tài, công bằng và đứng đắn.
Quý vị đều biết là người đi lại VN nhiều lần để gặp Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu là Ngoại Trưởng Hoa Kỳ, Henry Kissinger. Ông cũng là người Trưởng Phái Đoàn thương thuyết với Lê Đức Thọ, CSVN tại Paris.
Trong cuộc gặp gỡ báo chí tại Bộ Ngoại Giao HK vào ngày 30-09-2010, ông đã trả lời phóng viên Hãng Thông Tấn AP khi được hỏi về cuộc chiến VN. Ông nói: “America wanted compromise and Hanoi wanted victory. Vietnam failures. We did to ourselves”.
Đại tướng Westmoreland, Tư Lệnh Quân Đội HK tại VN Ông nói: “On behalf of the US Armed Forces, I would like to apologize to the Veterans of South Vietnamese Armed Forces for abandoning you guys.” Ông Robert F. Turner có mặt tại VN từ năm 1968 đến năm 1975, là sĩ quan Bộ Binh tùng sự tại JUSPAO bên cạnh Tòa Đại Sứ Mỹ. Do đó Ông Turner đã có dịp gần gũi với Đại Sứ Hoa Kỳ, Graham Martin và một ngày cuối vào tháng 4-75,
Đại sứ Martin đã kéo Turner vào phòng làm việc, đóng cửa lại và trút cơn thịnh nộ bằng những lời la hét, kết án các nhân vật lãnh đạo tại Washington về cách hành xử của họ trước thực tế cuộc sống VN.
Nửa giờ chứng kiến sự giận dữ của một người phải bó tay trước viễn tượng tai ương, khiến Turner luôn coi Martin là một vị anh hùng hiếm hoi của nước Mỹ.
Qua các tác phẩm viết về VN, cũng như qua nhiều buổi thuyết trình, chính Turner đã bầy tỏ ước mong là có thể quên được những hình ảnh bi thảm mà ông đã chứng kiến tại VN vào tháng 4-1975.
Turner đã giải ngũ và làm Giáo sư Luật tại Đại Học Virginia. Ông là tác giả của nhiều tác phẩm viết về VN. Turner đã thú nhận: “… những hình ảnh thê lương của Saigon Tháng 4-75 tôi không thể quên và những hình ảnh này sẽ theo tôi xuống đáy mồ.”
Ông cầu mong thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Trong nỗi đau tuyệt vọng, ông vẫn nhớ những lời lẽ và những hành vi của những kẻ đã thúc đẩy phong trào mệnh danh là “vãn hồi hòa bình”, cùng nhiều tiếng nói trong Quốc Hội Mỹ, và nếu còn một chút công lý thì những người như John Kerry, Ted Kennedy, Franck Church, Clifford Case, J. William Fulbright và một bọn khác nữa phải mục nát dưới đáy địa ngục. Dưới mắt Turner, những kẻ đó không bao giờ chối bỏ nổi trách nhiệm tiếp tay tàn sát hàng triệu sinh linh vô tội, góp phần đẩy cả một dân tộc vào địa ngục và làm tủi hổ cho 58,196 vong hồn Quân nhân Hoa Kỳ đã hy sinh cho một lý tưởng cao đẹp tại Việt Nam.
Vào lúc chiến tranh đang sôi động, qua tin tức Báo chí và dư luận đều cho rằng VN không thua tại chiến trường, nhưng thua tại Saigon và tại Hoa Thịnh Đốn. Phong trào phản chiến được báo chí tiếp tay, những nghệ sĩ muốn “chơi bạo lấy tiếng” như Trịnh Công Sơn, Jane Fonda, Tom Hayden đã đi làm tay sai cho giặc. Jane Fonda đã leo lên xe Thiết Giáp T54 của VC tại Hà Nội để chụp hình phổ biến trên báo chí Mỹ. Những Sinh Viên trốn lính, chống đi Quân dịch như John Kerry, Bill Clinton đã được các chính khách phản thùng bao che. Tại Saigon, một số Ký Giả chống chính phủ đã khởi xướng phong trào “Ký Giả đi ăn mày” để biểu tình chống Chính Phủ, song song với các Sư Sãi, đứng đầu là Thích Trí Quang mang cả bàn thờ xuống đường, đốt phá mọi nẻo đường trong thành phố từ Sàigon đến miền Trung trải dài khắp các Đô Thị lớn của miền Nam, trong lúc Việt cộng tấn công, pháo kích khắp nơi khiến dân chúng hoang mang lo sợ. Trường Tiểu Học cũng là mục tiêu để VC pháo kích tàn sát làm người dân hoảng sợ, âu lo. Người lính trận trở về thăm gia đình với một vài ngày phép đã thở dài ngao ngán vì hậu phương bất ổn!
Đem chuyện xẩy ra trên 43 năm trước để kể lại, người viết chỉ có một hoài bão duy nhất để nhắc quý vị hảy NHÌN LẠI những sự việc đã diễn ra tại miền Nam thuở trước 1975. Lúc này CS lại lắm bạc nhiều tiền, nên chuyện mua bán còn dễ dàng hơn nữa. Các Bạn cũng như tôi, chúng ta đã trải qua bao nhiêu khó khăn của Quê Hương đất nước, cũng như của cá nhân gia đình, chúng ta đã chấp nhận mọi gian khổ, hiểm nguy… kể cả sự chết mới đến được đất nước trù phú này để con cháu được làm lại cuộc đời. Chúng ta không đến đây để kiếm Job, nhưng chúng ta đến TỴ NẠN CỘNG SẢN. Vì CS gian trá, lừa lọc, thủ đoạn, thâm độc… nhưng ngày nay một số người đã quên, kể cả những người gốc lính đã bị giam cầm, hành hạ trong các trại tù nhưng được chúng bịp bợm gọi bằng Trại Cải Tạo. Một thiểu số đã vội quên căn cước tỵ nạn, xênh sang mũ áo đi về, kể cả chuyện đi về miền Bắc để sửa sang, cải táng lại mồ mả Ông Cha đã chết từ ngày “Pháp đến Đà Nẵng”!
Các Bạn HO chúng ta đã chiến đấu gần suốt cuộc đời dưới lá CỜ VÀNG để bảo vệ Quê Hương, Tổ Quốc. Những tội ác của CS mà các Bạn đã nhìn tận mắt… đang ngập tràn Quê Hương, từ Nam tới Bắc, từ thành thị đến thôn quê. Làm sao bọn ngu dân vc có thể cải tạo được các Bạn? Một thằng ngọng, với trình độ học vấn chưa qua lớp 5 trường Làng, làm sao có thể nói cho “lọt tai” thằng có trình độ Trung Học, Đại Học? Có thể đây là chuyện “thằng mù sờ voi”.
Ra tù, bằng mọi cách, các Bạn phải từ bỏ Quê Hương. Giã từ thân nhân để ra đi tìm Tự Do, làm lại cuộc đời ở tuổi 50 hoặc cao hơn nữa. Gia đình các Bạn được các họ Đạo bảo trợ. Đối với người Mỹ, ngày nghỉ cuối tuần thật là quý, vì họ phải đi làm 5 ngày trong tuần rồi, do đó họ chỉ còn sống với gia đình vào 2 ngày cuối tuần, nhưng họ đã lái xe đến đón Bạn đi nhà Thờ, đi mua bán, đi tìm nhà… Những người Mỹ bảo trợ họ chưa hề gặp, chưa biết Bạn là ai, nhưng Họ đã tận tụy cả năm để lo cho Bạn, cho gia đình Bạn. Cho đến giờ này, Bạn đã gởi cho Họ Đạo, hoặc người Bảo trợ Bạn được một cái thiệp Chúc Mừng Giáng Sinh nào chưa? Bạn và tôi, chúng ta ích kỷ quá!
Những chuyện luân thường đạo lý, cư xử cho phải đạo chứng tỏ là người có văn hóa, nôm na là có chữ… nhưng chúng ta đã quên, nếu gia đình nào cũng giữ liên lạc gắn bó với người bảo trợ, thì bên cạnh hàng triệu người Việt Tỵ Nạn chúng ta bây giờ là hàng triệu ĐỒNG MINH HOA KỲ và ĐỒNG MINH TRONG THẾ GIỚI TỰ DO. Họ sẽ nói thay và tranh đấu giúp chúng
ta khi chúng ta cần.
Dao găm, mã tấu, đe dọa, khủng bố… đâu phải là những loại vũ khí để có thể thuyết phục được các Bạn, nếu không phải là lòng hào hiệp, quảng đại, hiểu biết, lý tưởng Quốc gia, dân tộc…
Tôi chi muốn nhắc Bạn là xin Bạn đừng quên nguồn cội. Xin Bạn đừng quên căn cước tỵ nạn mà Bạn đã đem theo trong túi hành trang mà Bạn đã mang theo từ khi đặt chân lên Vùng đất Tự Do.
Một cuốn sách được in nhiều nhất và bằng nhiều thứ tiếng khác nhau, được phát hành rộng rãi trên khắp năm Châu đó là cuốn Kinh Thánh, Chúa Jesus nói: “Bạn không thể cho ai được cái gì mà chính Bạn cũng không có”.
Bạn là người Quốc Gia, Bạn muốn truyền đạt lòng yêu nước, sự thủy chung, yêu Quê Hương, yêu Tổ Quốc… thì tối thiểu Bạn và Tôi, mỗi người chúng ta hãy tự hỏi và tự trang bị cho mình, dù Bạn đang sống ở bất cứ chân trời nào trong quãng đời còn lại.
Phạm Bá Cát, K13