Quê tôi đang thanh bình
Giặc Cộng dấy đao binh
Luôn ôm mộng xích hoá
Gây tang tóc, điêu linh.
Lớn khôn: mười tám năm
Với bao cảnh gian truân
Nước tôi đầy máu lửa
Giang sơn bị qua phân.
Theo gót chân Tiền bối
Khi Đất nước chia đôi
Bút nghiên tạm xếp lại…
“Tổ Quốc!!!“ Tôi đáp lời.
Một sớm mai thức dậy
“Hồn Đất Nước !!!“ đâu đây ???
Vang vọng từ núi Tản…
Đến Cửu Long Miền Tây.
Hồn thiêng “Sông Núi“ gọi
Giờ phút phải chia phôi
Tôi tạ từ Cha Mẹ
Không quên cảm ơn đời.
Trình diện Trường sớm mai
Nghe văng vẳng bên tai:
“Hịch truyền Trần Hưng Đạo”
Khiến lòng tôi nhớ hoài.
Niên Trưởng đón chúng tôi
Thân ái trong nụ cười
Tề chỉnh qua lễ phục
Gieo niềm vui đầu đời…
Vừa qua Cổng Nam Quan
Tiếng kèn chào vang vang…
Quốc kỳ Vàng ngạo nghễ
Nắng sớm toả tràn lan…
Những dinh thự khang trang
Dựng xây hàng thẳng hàng
Thật nguy nga lộng lẫy
Cảnh trí thật huy hoàng…
Cam go cũng từ đây
Cơ cực suốt đêm ngày
Học tập… và học tập
Quên cả cuộc tình say…
Sau tám tuần huấn nhục
Thân trai được hun đúc
Chúng tôi: “vượt Lâm Viên”
Giai đoạn đầu kêt thúc !!!
Hàng bạch lạp lung linh
Nghi lễ thật linh đình
Chúng tôi quì gối nhận
“Hồn Tổ Quốc“ chứng minh…
Lời nguyền ghi son sắt
Đăm chiêu từng khuôn mặt
Siêu phách qua màn đêm
Trong gío Thu hiu hắt.
“Alpha“ đỏ được trao
Như thắm nhuộm máu đào
Cuả bao cố Niên Trưởng:
Gương hy sinh nêu cao….
Trường dạy tôi tuân phục
Trường dầy công hun đúc:
“Nghiệp Lãnh Đạo, Chỉ Huy
Đồng đội: tình cốt nhục.“
Trường cũng còn dạy tôi:
“Thao trường đổ mồ hôi
Chiến Trường bớt đổ máu“
Luôn khắc ghi trong đời…
Tôi trưởng thành thấy rõ
Quyết vượt thắng cam go
Kim chỉ nam: "TỰ THẮNG“
Khi phục vụ dưới Cờ…
Tôi lớn khôn mỗi ngày
Học tập tự nơi đây:
“VÕ BỊ LÒ LUYỆN THÉP“
Chiến trường bớt phơi thây !!!
Ngày tháng đếm đầu tay
Thời gian tựa tên bay…
Ngày đến sẽ phải đến
Trách nhịệm đôi vai đầy.
Tôi không còn trông đợi
Vì “Tổ Quốc trong tôi“
Tuyên thệ cùng Sông Núi
Quyết Hy sinh cuộc đời…..
Sau những năm tôi luyện
Cực nhọc trải triền miên
Học tập nghiệp Lãnh đạo
Thử thách trí gan bền…
Đỉnh Lâm Viên hôm nào?
Nơi chót vót độ cao
Lặng nghe Hồn Tử Sĩ
Lòng chúng tôi nao nao…
Đà Lạt sáng mờ sương
Tề tựu Vũ Đình Trường
Quỳ xuống nhận cấp bậc
Cung tên bắn bốn phưong…
Chúng tôi xoải cánh bay…
Phục vụ khắp đó đây
Dời xa ngôi TRƯỜNG MẸ
Gian nguy … suốt tháng ngày.
Từ đồi cao, sông rộng
Đến rừng n úi, ruộng đồng
Lội sình lầy se lạnh
Tuyến đầu lập chiến công.
Những chiến trường ngút khói
Đời Chiến sĩ nổi trôi
Khắp bốn vùng Chiến thuật
Tuổi lính ngang tuổi đời…
Chúng tôi quyết quyết chiến
Lệnh hành quân liên miên
Ngăn giặc Cộng phương Bắc
Giữ quê Nam bình yên…
Về đồng bằng, Miền Tây
Truy lùng địch đêm ngày
Bảo vệ vùng vựa lúa
Quê em mến yêu này…
Không mơ như ngày nào
Môi nhắp chén rượu Đào
Nâng ly mời Người Ngọc
Chỉ còn trong chiêm bao !!!
Đất nước hoạ binh đao
Phong sương bạc chiến bào
Nhưng tôi yêu Tổ Quốc
Không quản gì gian lao.
Những kỷ niệm khó quên
Sáng sớm chạỵ, nghe kèn
Luôn bị phạt, hành xác
Trình Dạ chiến liên miên.
Đâu đồi thông lộng gió ?
Đâu năm tháng cam go ?
Đâu trăng soi TRƯỜNG MẸ ?
Ai phá tan Cơ Đồ ???
Hỏi gió, gió ngừng bay
Hỏi trăng, trăng khuất mây
Rồi Áo Bào thay chiếu ????
Khóe mắt bỗng dưng cay…
Bây giờ tóc điểm sương
Trong cuộc sống tha hương
Cảnh xẻ đàn, tan nghé…
Oan trái và đau thương !!!
Bây giờ sống nơi đây
Thân xác đã hao gầy
Đời tôi: con suối cạn
Hồn tôi: chuếnh choáng say !
Tôi muốn hét thật to
Cho sóng biển xô bờ
Cho vỡ tan lồng ngực
Thân tan vào hư vô…
Tim tôi đã vỡ đôi
Căm hờn lên tím môi
Mắt muốn trào lệ máu
Đâu khí phách ngang trời ????
Trên bước đường tha hương
Dân tôi đang đau thương
Tiếng trực thăng văng vẳng
Làm tôi nhớ chiến trường…
Sẽ không về Quê Hương !
Sẽ không về Quê Hương !
Vì Cờ Máu phủ chụp cả Giang sơn
Dù luá dậy thì có thủ thỉ vạn yêu thương..
Tôi vẫn nhớ luỹ tre già, đỏ hoa: cây Gạọ
Nhưng dân tôi vẫn còn đang cơ cực trăm đường
Bời Giặc Cộng gian ác, thật khó thể khôn lường….
TRƯỜNG MẸ: nơi đầu đời dạy tôi yêu Tổ Quốc !!!
Cho đến khi xuôi tay, nhắm mắt vẩn không dời….
Thuỳ Châu
Giặc Cộng dấy đao binh
Luôn ôm mộng xích hoá
Gây tang tóc, điêu linh.
Lớn khôn: mười tám năm
Với bao cảnh gian truân
Nước tôi đầy máu lửa
Giang sơn bị qua phân.
Theo gót chân Tiền bối
Khi Đất nước chia đôi
Bút nghiên tạm xếp lại…
“Tổ Quốc!!!“ Tôi đáp lời.
Một sớm mai thức dậy
“Hồn Đất Nước !!!“ đâu đây ???
Vang vọng từ núi Tản…
Đến Cửu Long Miền Tây.
Hồn thiêng “Sông Núi“ gọi
Giờ phút phải chia phôi
Tôi tạ từ Cha Mẹ
Không quên cảm ơn đời.
Trình diện Trường sớm mai
Nghe văng vẳng bên tai:
“Hịch truyền Trần Hưng Đạo”
Khiến lòng tôi nhớ hoài.
Niên Trưởng đón chúng tôi
Thân ái trong nụ cười
Tề chỉnh qua lễ phục
Gieo niềm vui đầu đời…
Vừa qua Cổng Nam Quan
Tiếng kèn chào vang vang…
Quốc kỳ Vàng ngạo nghễ
Nắng sớm toả tràn lan…
Những dinh thự khang trang
Dựng xây hàng thẳng hàng
Thật nguy nga lộng lẫy
Cảnh trí thật huy hoàng…
Cam go cũng từ đây
Cơ cực suốt đêm ngày
Học tập… và học tập
Quên cả cuộc tình say…
Sau tám tuần huấn nhục
Thân trai được hun đúc
Chúng tôi: “vượt Lâm Viên”
Giai đoạn đầu kêt thúc !!!
Hàng bạch lạp lung linh
Nghi lễ thật linh đình
Chúng tôi quì gối nhận
“Hồn Tổ Quốc“ chứng minh…
Lời nguyền ghi son sắt
Đăm chiêu từng khuôn mặt
Siêu phách qua màn đêm
Trong gío Thu hiu hắt.
“Alpha“ đỏ được trao
Như thắm nhuộm máu đào
Cuả bao cố Niên Trưởng:
Gương hy sinh nêu cao….
Trường dạy tôi tuân phục
Trường dầy công hun đúc:
“Nghiệp Lãnh Đạo, Chỉ Huy
Đồng đội: tình cốt nhục.“
Trường cũng còn dạy tôi:
“Thao trường đổ mồ hôi
Chiến Trường bớt đổ máu“
Luôn khắc ghi trong đời…
Tôi trưởng thành thấy rõ
Quyết vượt thắng cam go
Kim chỉ nam: "TỰ THẮNG“
Khi phục vụ dưới Cờ…
Tôi lớn khôn mỗi ngày
Học tập tự nơi đây:
“VÕ BỊ LÒ LUYỆN THÉP“
Chiến trường bớt phơi thây !!!
Ngày tháng đếm đầu tay
Thời gian tựa tên bay…
Ngày đến sẽ phải đến
Trách nhịệm đôi vai đầy.
Tôi không còn trông đợi
Vì “Tổ Quốc trong tôi“
Tuyên thệ cùng Sông Núi
Quyết Hy sinh cuộc đời…..
Sau những năm tôi luyện
Cực nhọc trải triền miên
Học tập nghiệp Lãnh đạo
Thử thách trí gan bền…
Đỉnh Lâm Viên hôm nào?
Nơi chót vót độ cao
Lặng nghe Hồn Tử Sĩ
Lòng chúng tôi nao nao…
Đà Lạt sáng mờ sương
Tề tựu Vũ Đình Trường
Quỳ xuống nhận cấp bậc
Cung tên bắn bốn phưong…
Chúng tôi xoải cánh bay…
Phục vụ khắp đó đây
Dời xa ngôi TRƯỜNG MẸ
Gian nguy … suốt tháng ngày.
Từ đồi cao, sông rộng
Đến rừng n úi, ruộng đồng
Lội sình lầy se lạnh
Tuyến đầu lập chiến công.
Những chiến trường ngút khói
Đời Chiến sĩ nổi trôi
Khắp bốn vùng Chiến thuật
Tuổi lính ngang tuổi đời…
Chúng tôi quyết quyết chiến
Lệnh hành quân liên miên
Ngăn giặc Cộng phương Bắc
Giữ quê Nam bình yên…
Về đồng bằng, Miền Tây
Truy lùng địch đêm ngày
Bảo vệ vùng vựa lúa
Quê em mến yêu này…
Không mơ như ngày nào
Môi nhắp chén rượu Đào
Nâng ly mời Người Ngọc
Chỉ còn trong chiêm bao !!!
Đất nước hoạ binh đao
Phong sương bạc chiến bào
Nhưng tôi yêu Tổ Quốc
Không quản gì gian lao.
Những kỷ niệm khó quên
Sáng sớm chạỵ, nghe kèn
Luôn bị phạt, hành xác
Trình Dạ chiến liên miên.
Đâu đồi thông lộng gió ?
Đâu năm tháng cam go ?
Đâu trăng soi TRƯỜNG MẸ ?
Ai phá tan Cơ Đồ ???
Hỏi gió, gió ngừng bay
Hỏi trăng, trăng khuất mây
Rồi Áo Bào thay chiếu ????
Khóe mắt bỗng dưng cay…
Bây giờ tóc điểm sương
Trong cuộc sống tha hương
Cảnh xẻ đàn, tan nghé…
Oan trái và đau thương !!!
Bây giờ sống nơi đây
Thân xác đã hao gầy
Đời tôi: con suối cạn
Hồn tôi: chuếnh choáng say !
Tôi muốn hét thật to
Cho sóng biển xô bờ
Cho vỡ tan lồng ngực
Thân tan vào hư vô…
Tim tôi đã vỡ đôi
Căm hờn lên tím môi
Mắt muốn trào lệ máu
Đâu khí phách ngang trời ????
Trên bước đường tha hương
Dân tôi đang đau thương
Tiếng trực thăng văng vẳng
Làm tôi nhớ chiến trường…
Sẽ không về Quê Hương !
Sẽ không về Quê Hương !
Vì Cờ Máu phủ chụp cả Giang sơn
Dù luá dậy thì có thủ thỉ vạn yêu thương..
Tôi vẫn nhớ luỹ tre già, đỏ hoa: cây Gạọ
Nhưng dân tôi vẫn còn đang cơ cực trăm đường
Bời Giặc Cộng gian ác, thật khó thể khôn lường….
TRƯỜNG MẸ: nơi đầu đời dạy tôi yêu Tổ Quốc !!!
Cho đến khi xuôi tay, nhắm mắt vẩn không dời….
Thuỳ Châu