Tôi viết lên đây một chuyện tình
Một thời thơ mộng tuổi băng trinh
Một thời áo trắng sân trường cũ
Áo Trắng sân trường - Áo nữ sinh.
Gia Long ngày ấy tuổi mộng mơ
Nhìn đời đẹp tựa một bài thơ
Ngày ngày hai buổi công đèn sách
Rực rỡ tương lai đang đón chờ.
Thế rồi ngày ấy đến với Tôi
Ngày ấy làm Tôi nhớ mãi thôi!
Những hình ảnh đẹp ngày xưa ấy,
Sống mãi trong Tôi suốt cuộc đời ...
Thuở ấy Anh là một chiến binh
Nước Nhà đang dậy cảnh đao binh
Quê Hương chìm đắm màu binh lửa
Anh đi chinh chiến giữ yên bình.
Chiến trận làm Anh đã bị thương
Góp phần xương máu cứu quê hương
Khát khao mưa gió cùng nguy hiểm
Anh cũng không kham nổi đoạn đường!
oOo
Ngày tháng dần qua, Ai biết không?
Một sớm trời thanh, nắng mai hồng
Vô tình chung lối cùng sánh bước
Anh hỏi Tôi rằng: "Có ngại không?"
Tôi trả lời Anh chẳng nghĩ suy:
"Ngại gì mà ngại! Cùng đường đi,
Mình gặp nhau đây vì chung lối,
Nên chẳng quan tâm, chẳng ngại gì!"
Nhà Anh nhà Tôi chẳng mấy xa!
Gặp nhau chung bước những lần qua
Sao Tôi thấy mến người ấy lạ!
Cảm giác lòng mình chợt nở hoa!
Thế rồi từ đấy Tôi vấn vương
Hình bóng người trai nét phong sương
Đôi tay chiến tích hằn in dấu
Những phút xông pha chốn Sa Trường.
Kể từ ngày ấy Tôi biết yêu,
Yêu người lính chiến nét đăm chiêu!
Cầu vai in dấu Alfa Đỏ,
Cho đến bây giờ Tôi vẫn yêu!
Ngọc Trâm 19/1
Một thời thơ mộng tuổi băng trinh
Một thời áo trắng sân trường cũ
Áo Trắng sân trường - Áo nữ sinh.
Gia Long ngày ấy tuổi mộng mơ
Nhìn đời đẹp tựa một bài thơ
Ngày ngày hai buổi công đèn sách
Rực rỡ tương lai đang đón chờ.
Thế rồi ngày ấy đến với Tôi
Ngày ấy làm Tôi nhớ mãi thôi!
Những hình ảnh đẹp ngày xưa ấy,
Sống mãi trong Tôi suốt cuộc đời ...
Thuở ấy Anh là một chiến binh
Nước Nhà đang dậy cảnh đao binh
Quê Hương chìm đắm màu binh lửa
Anh đi chinh chiến giữ yên bình.
Chiến trận làm Anh đã bị thương
Góp phần xương máu cứu quê hương
Khát khao mưa gió cùng nguy hiểm
Anh cũng không kham nổi đoạn đường!
oOo
Ngày tháng dần qua, Ai biết không?
Một sớm trời thanh, nắng mai hồng
Vô tình chung lối cùng sánh bước
Anh hỏi Tôi rằng: "Có ngại không?"
Tôi trả lời Anh chẳng nghĩ suy:
"Ngại gì mà ngại! Cùng đường đi,
Mình gặp nhau đây vì chung lối,
Nên chẳng quan tâm, chẳng ngại gì!"
Nhà Anh nhà Tôi chẳng mấy xa!
Gặp nhau chung bước những lần qua
Sao Tôi thấy mến người ấy lạ!
Cảm giác lòng mình chợt nở hoa!
Thế rồi từ đấy Tôi vấn vương
Hình bóng người trai nét phong sương
Đôi tay chiến tích hằn in dấu
Những phút xông pha chốn Sa Trường.
Kể từ ngày ấy Tôi biết yêu,
Yêu người lính chiến nét đăm chiêu!
Cầu vai in dấu Alfa Đỏ,
Cho đến bây giờ Tôi vẫn yêu!
Ngọc Trâm 19/1