Bùi Phạm Thành, K25
Có một số bạn đã hỏi tôi rằng "Tốt nghiệp Võ Bị mà sao chẳng thấy viết gì về đời lính?"
Câu hỏi thật chí lý, nhưng viết gì bây giờ? Vì đời lính của tôi thì "học nhiều hơn hành". Sau bốn năm thì "đánh đấm" đúng một năm là về học ở trường Cao Đẳng Công Binh. Nhưng chưa xong thì đã phải "di tản" qua Hoa Kỳ để ... đi học tiếp. Vì không bị trải qua các trại "cải tạo" của csVN nên cũng không có gì để kể lại, và cũng vì thế mà may mắn vẫn giữ được tư tưởng và phong cách của "Người Việt gốc Võ Bị" và "Luôn luôn nuôi chí hiên ngang..." để giữ Danh Dự và Uy Danh của Trường Mẹ đã được anh em chúng ta tạo dựng bằng mồ hôi, nước mắt và máu xương trong cuộc chiến Quốc-cộng kéo dài 20 năm vừa qua.
Hôm nay, ngồi viết lại "nghiệp lính" bằng tám câu thơ, xem ra cũng đủ với nỗi niềm.
Nỗi Niềm
Đánh đấm gì ta trung úy quèn,Ngủ rừng, gạo sấy vẫn chưa quen.
Bốn năm học tập còn nhung nhớ,
Một năm chinh chiến vẫn chưa quên.
Bị thương thì chỉ bị thương nhẹ,
Nhậu nhẹt vài chai đã say mèm.
Mai ai có ghé thăm Đà Lạt,
Cho gửi mang theo một nỗi niềm.
Và rồi nổi trôi theo dòng lịch sử của đất nước, sau hơn bốn mươi năm làm người viễn xứ, "nghiệp lính" đã hết từ lâu, "nghiệp dân" đi làm đóng thuế ... cũng đã xong. Ngày xưa cụ Nguyễn Công Trứ đã viết trong bài Kẻ Sĩ thì lúc này là lúc
"Tiêu dao nơi hàn cốc thanh sơn
Nào thơ, nào rượu, nào địch, nào đờn
Đồ thích chí chất đầy trong một túi.
Mặc ai hỏi, mặc ai không hỏi tới
Gẫm việc đời mà ngắm kẻ trọc thanh
Này này sĩ mới hoàn danh."
Cụ Trứ thì thế, nhìn lại mình thì có được thế hay chăng? Ít ra thì cũng "Nào thơ, nào rượu, nào địch, nào đờn", chỉ thiếu "Năm ba chú tiểu đồng lếch thếch", nhưng xem ra cũng đủ, chẳng dám phàn nàn. Cụ cũng đã khuyên rằng:
"Tri túc tiện túc, đãi túc, hà thời túc,
Tri nhàn tiện nhàn, đãi nhàn, hà thời nhàn?"
(Chữ Nhàn - Nguyễn Công Trứ)
Nghĩa: Biết đủ là đủ, đợi cho đủ thì bao giờ mới đủ. Biết nhàn là nhàn, đợi cho nhàn thì bao giờ mới nhàn?
Quan niệm ấy ngẫm ra quả là chân lý.
Tự Trào
Chẳng gầy, chẳng béo, cũng chẳng cao,Chẳng tu, chẳng tục, chẳng ồn ào.
Bốn năm đèn sách chừng chưa đủ,
Một năm chinh chiến chẳng là bao.
Túi thơ rách nát không còn chữ,
Bầu rượu cạn queo chẳng giọt nào.
Sờ bụng may còn dăm ba chữ,
Ngất ngưởng trần gian đủ tiêu dao.
Bùi Phạm Thành, K25
(Một ngày tháng Sáu năm 2019)