Lần Khám Xét Cuối Cùng - Đa Hiệu Online

Monday, May 27, 2019

Lần Khám Xét Cuối Cùng


The Final Inspection

The soldier stood and faced God,
Which must always come to pass.
He hoped his shoes were shining,
Just as brightly as his brass.

"Step forward now, you soldier,
How shall I deal with you ?
Have you always turned the other cheek?
To My Church have you been true?"

The soldier squared his shoulders and said,
"No, Lord, I guess I ain't.
Because those of us who carry guns,
Can't always be a saint.

I've had to work most Sundays,
And at times my talk was tough.
And sometimes I've been violent,
Because the world is awfully rough.

But, I never took a penny,
That wasn't mine to keep...
Though I worked a lot of overtime,
When the bills got just too steep.

And I never passed a cry for help,
Though at times I shook with fear.
And sometimes, God, forgive me,
I've wept unmanly tears.

I know I don't deserve a place,
Among the people here.
They never wanted me around,
Except to calm their fears.

If you've a place for me here, Lord,
It needn't be so grand.
I never expected or had too much,
But if you don't, I'll understand."

There was a silence all around the throne,
Where the saints had often trod.
As the soldier waited quietly,
For the judgment of his God.

"Step forward now, you soldier,
You've borne your burdens well.
Walk peacefully on Heaven's streets,
You've done your time in Hell."

Author Unknown
Lần Khám Xét Cuối Cùng

Người lính đứng nghiêm trước Thượng Đế,
Vì đây là luật phải trải qua.
Anh chỉ mong sao giầy thật bóng,
Sáng loáng như đồng đó mới là.

"Bước thẳng tới đây, này anh lính,
Nói cho ta nghe đã làm gì?
Anh có khoan hồng và chịu đựng?
Có đi nhà thờ đều mỗi khi?"

Người lính ưỡn ngực trả lời rằng,
"Thưa ngài tôi chẳng làm việc ấy.
Bởi vì tôi là người cầm súng,
Không thể làm điều như thánh dậy.

Tôi phải làm việc cả bảy ngày,
Nhiều khi lời nói cũng dữ dằn.
Đôi khi hành động cũng hung bạo,
Bởi vì cuộc đời quá khó khăn.

Nhưng tôi chưa hề lấy một xu,
Chẳng phải của tôi để làm của.
Tôi phải làm việc quá giờ giấc,
Bởi vì đồng lương thường chẳng đủ.

Tôi chưa bao giờ từ chối giúp,
Tuy cũng đôi lần run vì sợ.
Đôi khi, thưa ngài, xin thứ lỗi,
Tôi đã khóc oà như trẻ thơ.

Tôi biết tôi thật không xứng đáng,
Được ở chung với người nơi này.
Họ chẳng muốn gần người như tôi,
Ngoại trừ những khi họ sợ hãi.

Nếu ngài có chỗ dành cho tôi,
Thì chẳng cần gì phải to, nhiều.
Tôi chưa từng giầu, chẳng mơ ước,
Nếu không có chỗ, tôi cũng hiểu."

Bỗng nhiên yên lặng chợt bao trùm,
Ở nơi thánh thần đang vui vẻ.
Người lính vẫn đứng yên đợi chờ,
Lời phán sau cùng của Thượng Đế.

"Bước thẳng tới đây, này anh lính,
Anh đã một đời chịu khổ cực.
Hãy sống bình yên nơi Thiên Đàng,
Vì đã trả xong đời địa ngục."

Bùi Phạm Thành (1/23/2010)


Pages